Đầu năm, có anh công an quen thân nói nó có tên trong mười mấy đứa lọt vào sổ đen vì viết linh tinh trên mạng miếc, vi tính vi teo. Em sẽ lo cho số phận con Dã Tràng mà em cho mình quyền định đoạt. Họ cũng chả ngại chửi cầu thủ đội nhà lỡ sơ suất hay trọng tài bắt không hợp ý họ.
Tự dưng mẹ lại ra giá. Giữa những khoảng ấy là thời gian trống. Và bạn biết sẽ không ai biết đó là tiếng THÔI mà bạn đã rống lên vừa bực bội vừa ai oán vừa chán nản.
Một điều rất hệ trọng. Chỉ thấy một tí xíu thất vọng. Hay tại nỗi cô đơn? Dòng họ của tôi cô đơn.
Anh họ bảo chị út và bạn: Chủ nhật bận gì không, anh đưa hai đứa đi mua sắm. Sự đồng bộ quay về với mông muội lại từ đầu trước muôn rủi ro của tạo hóa, muôn đe dọa của sự thiếu hiểu biết và cả sự sồ sề của khoa học kỹ thuật hiện đại mà chúng ta đã tạo ra lại đồng nghĩa với hủy diệt. Chúng thường là những việc vô danh và ít ai để ý thống kê.
Rồi lại đây ngủ bên em. Nhà cao cửa rộng, vợ đẹp, bồ xinh và ma túy nếu cần. có đứa nói bệnh viện này chữa cho bộ đội rồi mới đến lượt dân
Nhưng mà này không được bi quan. Nhìn cái chết tiến lại mà nhếch cười cay độc: Không còn nơi nào lạnh hơn nơi này nữa đâu. Khi càng ngày mong muốn tranh đấu cho hạnh phúc càng có vẻ nguội lạnh đi.
Chắc là có những đôi mắt du lịch nhìn ra xa xăm. Khi đó ông cụ sẽ bị sốc và không còn cớ gì để mà chờ đợi những câu chuyện của ông. Bác gái châm chích cay đến mấy cũng không hấp dẫn hơn cái vị nàng thuốc lào …đã chôn điếu xuống lại đào điếu lên.
Phát thanh viên phàn nàn với vợ: Cứ dự báo thời tiết sai là người ta lại đè anh ra mà chửi. Ừ, tớ cũng nghĩ thế, nhưng chỉ cốc đầu thôi. Nhưng lí trí dạy tim tôi phải muốn.
Con đi đâu? Tôi: Cháu đi mua sách. Tựa lưng vào hộp dầu cá là cái đồng hồ báo thức. Nhưng bạn không có nhiều cơ hội tự do như thế.
Để không bao giờ khuỵu xuống cả. Dù đã được khuyến khích, động viên tinh thần bằng một kỳ nghỉ trước đó. Thay cho những sự trống rỗng, bất động của thói quen vật vờ.