Tôi biết những người da trắng mà y đã kể tên. Trên 30 năm đầu tắt mặt tối, người chỉ chuốc thêm nợ và nhục nhã. Thiệt vậy, nếu nuôi tư tưởng bình tĩnh và can đảm thì chúng ta có thể vui thú ngắm cảnh trong khi ngồi trên quan tài mà đến pháo trường; hoặc trong khi sắp chết đói chết rét, vẫn có thể ca hát vui vẻ vang rân cả trại.
Học cách tổ chức, ủy quyền cho người khác để có thì giờ chỉ huy và kiểm soát. Khi ta biết được rằng đời sống ở trong hiện tại, ở trong từng ngày một, thì đã trễ quá rồi mà". Ông nói: "Khi lớn lên, suy xét những hành động của người đời, tôi tưởng có rất nhiều người lớn hơn đã "mua hớ chiếc còi".
Có thể viết cả cuốn sách về chuyện ấy được, nhưng đây tôi xin tóm tắt lại. "Hồi ấy tôi cho những nỗi ưu tư đó vĩ đại vô cùng! Nhưng bây giờ, trong lúc thuỷ lôi của quân giặc vô tình muốn mời tôi xuống chơi thuỷ phủ, tôi thấy nó vô nghĩa làm sao! Tôi tự hứa "Chuyến này mà thoát chết, còn được trông thấy mặt vợ con thì quyết không bao giờ thèm lo một điều gì nữa. Boynton, chủ phòng nhân viên của công ty dầu lửa Soncony.
Ông ta nói "Tôi không có tài để viết một cuốn sách khả sĩ so sánh với tác phẩm của Shakespeare, nhưng tôi có thể viết một cuốn theo tài năng riêng của tôi được". Nhưng họ không tự chủ được. Tôi viết thư xin việc ông chủ cũ của tôi là ông Leon Roach ở Công ty Roach-Fowler và được cử làm lại việc cũ.
A! Thiệt là đổ đốn, nay lại muốn khoác bộ áo xanh. Tài liệu ấy có nâng cao tin thần họ không?. Nhưng có một khán giả tại đó nhận thấy chị có tài.
Mùa xuân năm 1938, tôi đến bán ở gần Versailles [7]. Nó giản dị vô cùng và ai cũng áp dụng được. Tôi tin thế nào cũng lăn xuống hố bên đường, nhưng nhà tôi không ngớt lời nhắc: "Tôi lái rất chậm.
Theo ông Edison, sở dĩ ông có một năng lực dồi dào và sức chịu đựng bền bỉ là nhờ thói quen ngủ được liền mỗi khi buồn ngủ. Ta muốn thu cho đầy túi, vơ được cái gì thì vơ, vơ ngay bây giờ. Khi giải ngũ, ở Hải Quân về, tôi được rõ cảm tình của họ.
Nếu tôi là con ngài, thì ngài có khuyên tôi làm nghề đó không? Cứ tiếp tục như vậy hoài. Phải là người có tâm hồn cao thượng mới có hành động của H.
Một vai trong kịch, đại tá Andy nói: "Những kẻ may mắn là những kẻ có một việc làm hợp lý". Tôi bảo họ: "Thì ông cứ lo việc ông đi; nhưng đồng thời, ông có thể thỉnh thoảng lo cho người khác được. Chẳng hạn tôi biết một người đàn bà năm ngoái nằm 10 ngày ở nhà thương mà khi ra chỉ phải có 8 Mỹ kim.
31 năm không thấy mặt nó một lần. Nhưng cái mặt của chị thực là một tai nạn cho người vác nó. Thế rồi việc làm ăn lỗ lã, bà ấy nay không còn một xu.