Các em nhỏ nếu lỡ đọc thì không nên tự hào vì mình biết ngoáy mũi như tôi. Còn giọng cao thi thoảng ló ra khi giao tiếp với những người lớn thân quen mà bạn thấy mình bé con và có thể buông lỏng phần nào trước họ. Hình như chưa bao giờ bạn nói mê.
Thế đã là tốt lắm rồi. Mẹ thì không chịu thả bạn ra để nắng làm tan chảy chúng. Cái đuôi ngoe nguẩy một lát rồi dừng lại.
Anh bị tổn thương khi thay vì chấp nhận sự thất bại bị vượt qua, họ đốn anh. Cần quái gì sự thật và lí do. Nhà văn bỗng cảm thấy buồn.
Coi như thử đem lại một tiếng nói về vài diễn biến nội tâm của một (hoặc những) người làm việc sáng tạo. Chẳng mấy chốc mà bốc hơi tan biến vào trời đất trong cái dào dạt ấy. Và cho bạn thời gian để giúp họ nhìn thấy điều đó.
Thử xét lại một chút thì tạo hóa cũng chơi thật ác khi cài vào con người bộ óc, cái tạo ra những thứ biến chính con người thành nô lệ, khi nó chẳng có cớ gì mà không được tự do. Tôi đáp cứ năm phút thì nó tự động ngắt. Còn tôi không phải viết những điều tôi không thích.
Nhưng lúc đó tôi chỉ nghĩ tới nàng. Nhưng bác sẽ không để cháu bỏ học đâu. Bây giờ đến tiết mục bể sục.
Sau hai tuần (chỉ làm ngày chẵn còn ngày lẻ ngủ li bì), bà chị, sếp, ký cho trưởng phòng phát cho tôi một tờ giấy lĩnh lương: 200 nghìn. Nhưng điều đó cũng chứng tỏ để bao người có tầm nhận thức và khả năng dung hòa thấp hơn bố có được sự đổi mới, thật khó vô cùng. Ta cảm thấy quá mệt mỏi và bất lực.
Những cái đó có quên đâu mà phải nhớ. Và ở trong những bộ mặt khác nhau, con người không nắm được những bộ mặt còn lại. Một khi đã hòa vào xu thế hờ hững của xã hội thì không tránh khỏi thói quen đưa sự thờ ơ và thiếu quan tâm lẫn nhau vào trong gia đình.
Họ nỗ lực vì điều đó. Cũng không được đọc truyện nữa. Khoảng hai chục đứa thì chúng lại tạnh.
Thế giới trong óc thật hỗn tạp. Mặc dù cả cái trạng thái đào sâu vào bản chất, luôn luôn tìm tòi, âm ỉ khao khát nói ra cũng cũ; nhưng khi tự thân nó tìm ra được những bản chất có vẻ bản chất nào đó thì nó mới. Tôi phá dần sự phá phách trong tôi.